Từ "thuế đinh" trong tiếng Việt có nghĩa là một loại thuế mà người dân phải nộp, được tính theo đầu người. Từ này thường được sử dụng trong bối cảnh lịch sử, cụ thể là trong thời kỳ phong kiến ở Việt Nam, khi mà nhà nước thu thuế để duy trì hoạt động của chính quyền và các dịch vụ công cộng.